Tôi biết chị mới nhậm chức… nhưng xem ra tôi không tin tưởng ai hết…" Chủ tịch Đức vẫn "cù nhầy" muốn kiếm chuyện… lời nói không xem Bí Thư. Chủ tịch huyện ra gì khiến cả hai xấu hổ nhưng vẫn không dám phát tác… chỉ biết nuốt cơn giận… Chương 1943: Tôi cam đoan anh sẽ không sống sót qua ngày mai Chương trước Chương tiếp Toàn sân đấu đều im lặng. Mọi người nhìn chằm chằm Quý Lân ở đằng kia, người nào cũng chết lặng. Giang Nam Tùng cũng ngẩn ra. Người nhà họ Kiều đứng đấy há hốc mồm. Về phần người đàn ông trung niên, ông ta còn sửng sốt hơn. Lúc anh thầm mến tôi, tôi sẽ cho anh hy vọng, không để anh dày vò nhìn tôi bên cạnh người đàn ông khác cãi nhau ầm ĩ. Tôi sẽ đến và nói với anh: Lâm An Thâm, em cũng thích anh từ rất lâu rồi, cưới em đi!! Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Tỷ, Cho Em Đường Sống Truyện Cô Vợ Đánh Tráo của tác giả Thẩm Kiều - Chương 2: Vậy thì lấy lòng tôi nếu như anh có thể để tôi ở lại, tôi cam đoan chúng ta sẽ không liên quan nhau." Nói đến đây, Thẩm Kiều giơ hai tay lên đảm bảo, đôi mắt như pha lê đen kia đầy kiên định và dũng khí Đậu Anh Kiệt đã không dám đối mặt với người này, quay đầu nhìn Tề Nhất Minh, "Đây không chỉ là kết thù đâu —— Cái này gọi là mày chết tao sống. Cho nên vừa rồi cậu muốn gì, mau nói đi, tôi sợ thằng nhóc kia xúc động, quay đầu xách dao đến cửa một chọi M ộ t bà v ợ, do mình ch ọ n l ự a , ( không ph ả i mèo khen mèo dài đuôi ) th ậ t là hoàn h ả o s ố m ộ t , không thua gì v ợ c ủ a m ấ y ông b ạ n " hi ề n " c ủ a tôi , : yêu gia đình , yêu ch ồ ng con , m ế n các b ạ n c ủ a ch ồ ng , và nh ấ t là bi ế t kinh tr ọ ng ch ố utBbq. Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời "Hai mươi ba.""Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp "Vậy cậu có bạn gái chưa?""Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. "Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. "Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi.""Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống chết này. "Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?""Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. Phương Thiếu Tắc kinh ngạc "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. Ngô Song cố nén hoả khí "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" "Còn có..." Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."Hoa Ngũ chen vào "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" Cái lẩu "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."Tiểu Trà "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. ......... Thời gian nghỉ trưa. Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?""Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. "Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng.""Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" Ngô Song "Tớ thấy rành rành."Diêu Thiên Thiêm "Cậu có xông đến hỏi không?"Ngô Song "Chính hắn thừa nhận."Diêu Thiên Thiên "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" Ngô Song "Chính hắn đòi chia tay trước.""Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. "Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc "Cậu mắng hắn?"Ngô Song "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương*" *Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. "Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. "Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước*, tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"*Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" "Tôi có chút việc cần hỏi chị.""Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." "Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói "Cậu nói đi." Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt cướp, người này là cô sao?"Xung quanh bỗng chốc yên lặng. Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời "Là tôi."Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. "Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?""Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." "Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!""Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù chết tôi rồi."Ngô Song có chút ngây ngốc. Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. "Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. Cô nói "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua.""Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."Diêu Thiên Thiên nói "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?""Tổ kế hoạch.""Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn."Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. "Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến.""Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." "Vậy còn không mau đi.""Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. Ngô Song trừng mắt cậu một cái. Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" "Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được.""Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh chết cậu ấy!" Bây giờ đã có thể so với người trong giới giải trí. Chỉ trong lúc nghỉ trưa, tin tức Ngô Song thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ đã loan ra khắp công ty, bao gồm các đồng nghiệp cấp dưới ở tổ kế hoạch. Buổi chiều, cơm nước xong cô trở lại văn phòng, ở cửa văn phòng đã nghe đồng nghiệp ba nữ một nam bàn tán về mình. Hoa Ngũ vỗ đùi nói "Ngoạ tào[1], này đúng là ngự tỷ sao? Thật hay giả, quá trâu bò đi!"[1] Ngọa tào Nằm tào 卧槽 [wò•cáo] - Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ•cāo] Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...Tiểu Trà lập tức khẳng định "Vừa rồi ở nhà ăn chính miệng ngự tỷ đã thừa nhận, tôi đã nói người trong ảnh này là ngự tỷ mà, các người lại không tin."Cái lẩu ở một bên khó hiểu hỏi "Thường ngày thấy ngự tỷ ăn không nhiều lắm, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?"Hoa Ngũ liếc mắt với cô một cái "Cô cho rằng ngự tỷ ham ăn giống cô sao? Người ta mỗi ngày đều rèn luyện, chạy bộ cả buổi sáng đó."Tiểu Trà gật đầu, "Ngẫm lại cũng đúng, các người đừng thấy ngự tỷ đối với chúng ta nghiêm khắc, thật ra chị ấy nghiêm khắc với bản thân mình hơn nữa kìa. Thường ngày công việc bận rộn như vậy, nhưng sáng nào chị ấy cũng đều đặn chạy bộ. Chẳng bù cho tôi lười biếng còn nằm trên giường.""Hơn nữa chị ấy còn dễ dàng hạ tên cướp như vậy, mà trước giờ chưa từng ra tay với chúng ta, nhiều nhất chỉ mắng hai câu. Quả thật ngự tỷ đối với chúng ta đã là nhân từ lắm rồi!"........ Họ vẫn đứng ở gần cửa bàn tán, Ngô Song cứ đứng đó nghe, không đi vào, tâm tình có chút thay đổi. Làm tổ trưởng tổ kế hoạnh, đối với thuộc hạ cô có chút khắt khe, ngày thường "không cẩn thận" nghe được không ít lời trách móc từ bọn họ. Khi đó, cô cũng giả vờ không nghe thấy, cũng không xông ra tránh làm họ khó xử. Nhưng mà hôm nay, từ khi vào công ty, lần đầu tiên Ngô Song nghe được những "lời hay" từ thuộc hạ. Tuy rằng không được xem là ca ngợi, nhưng ít ra không mắng mình. Điều này làm cho Ngô Song sớm nghe mắng thành thói quen cũng có chút không lúc này, cảm giác bả vai mình có chút nặng, Phương Thiếu Tắc ở phía sau lớn tiếng gọi "Chào ngự tỷ."Chào cái đầu cậu! Cả người Ngô Song liền khó lúc đó, mọi người đều nghe được động tĩnh bên này, sợ muốn tè ra quần. Trơ mắt nhìn Ngô Song đen mặt đi vào, bộ dáng như muốn giết người. Hoa Ngũ vội giải thích "Ngự tỷ, à không, tổ trưởng Ngô, chúng tôi chưa nói cái gì cả, chị đừng hiểu lầm..."Ngô Song nâng tay lên ra hiệu, ý bảo đừng nói nữa, "Chuẩn bị một chút, ba mươi phút sau họp." Nói xong quay sang nhìn Phương Thiếu Tắc "Cậu, vào đây!"........ Trong văn phòng. Ngô Song quay lưng về phía Phương Thiếu Tắc, hai vai hơi run, dù sáng nay khi bắt gian Vương Trường Tuấn, cô cũng không tức giận như bây giờ. "Ngự tỷ, có chuyện gì sao?" Phương Thiếu Tắc sau lưng không biết sống chết hỏi. "Không được kêu tôi là ngự tỷ." Ngô Song xoay người, ánh mắt rực lửa, "Kêu tôi tổ trưởng Ngô.""Tổ trưởng Ngô, nghe xa lạ quá rồi." Phương Thiếu Tắc một bên lẩm bẩm. Chẳng lẽ kêu ngự tỷ thì thân thiết? Ngô Song muốn xông lên bóp chết cậu ta. Phương Thiếu Tắc hai mắt sáng ngời "Hay tôi gọi chị là chị Ngô Song, thân thiết hơn nhiều!"Không đợi Ngô Song mở miệng, hắn nói tiếp "Nhưng mà gọi vậy giống như chị già lắm vậy, hay là gọi Song Song, tiểu Song, hoặc là tiểu Song Song?" "Vẫn nên gọi chị đi." Ngô Song bất lực. "Tôi đã nói gọi chị vẫn thân thiết hơn. Đúng rồi, chị Ngô Song, chị gọi tôi vào có chuyện gì không?" Phương Thiếu Tắc vui tươi hớn hở tiến sát lại hỏi. Ngô Song lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách với cậu, nghiêm túc nói "Phương Thiếu Tắc, tôi muốn nói chuyện với cậu.""Nói chuyện gì?" Phương Thiếu Tắc mỉm cười tà mị, lông mi cong cong, thần thái càng thêm soái, lực sát thương rất lớn a. Đáng tiếc, bộ dáng mê hoặc này không lọt vào mắt Ngô Song, cô giằng xuống cơn tức giận, nói "Thứ nhất, tôi hy vọng cậu có thể làm việc công tư phân minh. Tuy rằng cậu là cháu trai Phương chủ tịch, nếu muốn thực tập ở tổ của tôi, nhất định phải tuân theo quy định của tôi."Phương Thiếu Tắc vẻ mặt mù mờ không hiểu, lại gần thêm một bước, hỏi "Quy định chị đặt ra? Quy định thế nào?"Vóc dáng cậu rất cao, trên một mét tám, lại gần làm cho cô cảm thấy có chút bối rối. Ngô Song khó chịu, nói "Xích ra, cậu cách xa tôi một chút.""Được." Phương Thiếu Tắc nhún vai, lùi về gần sô pha, đặt mông ngồi xuống, hai chân bắt chéo, "Còn gì nữa không?" "Thứ hai, ở trước mặt các đồng nghiệp, cậu không được hỏi về việc riêng của tôi.""Vậy, không ở trước mặt các đồng nghiệp thì có thể hỏi sao?""Cũng không thể." Ngô Song lạnh lùng trả lời. Phương Thiếu Tắc "Chính giám đốc Du đã nói nếu tôi thắc mắc việc gì có thể hỏi chị mà?" Ngô Song đã thực sự nổi giận, liền đi đến trước mặt cậu "Phương Thiếu Tắc, tôi trịnh trọng cảnh cáo cậu, đừng có ở đây giả ngu với tôi, trong lòng giám đốc Du có ý gì, tôi và cậu đều rõ. Tôi không biết vì sao cậu cứ thích làm phiền tôi, nếu cậu chướng mắt tôi, cậu có thể lấy quyền thế của cậu ra mà đuổi việc tôi, tôi không còn gì để nói.""Chị Ngô Song, chị nói cái gì vậy? Tôi đâu có cố ý làm phiền chị." Phương Thiếu Tắc bày ra vẻ mặt vô tội. "Người sáng mắt không cần nói ẩn ý, cậu không cần thiết ở trước mặt tôi che dấu, nếu cậu có gì bất mãn, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ xem lại." Ngô Song bực bội. Một tràn lời trách móc tuôn ra, văn phòng bỗng chốc yên tĩnh thật lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt Phương Thiếu Tắc vẫn giữ nguyên vẻ vô tội, bật cười, lộ ra tia giảo hoạt. Bỗng nhiên cậu đứng lên. Giờ phút này, Ngô Song đứng rất gần sô pha, cậu vừa đứng lên thì khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, đến mức thiếu chút nữa Ngô Song đụng vào ngực cậu luôn rồi. Ngô Song theo bản năng lui về sau một bước, nói thì chậm mà làm thì nhanh, Phương Thiếu Tắc bỗng dưng vương tay, giữ hai vai cô lại, cúi đầu, lẳng lặng đối mặt với cô. Chuyện này diễn ra quá bất ngờ, Ngô Song trừng lớn mắt, vẻ mặt khiếp sợ. Lúc này, hai tay cậu đặt trên vai cô tăng thêm sức lực, đêm Ngô Song kéo lại gần hơn về phía mình. "Cậu... cậu muốn gì?" Ngô Song hỏi. Phương Thiếu Tắc kề sát vào mặt cô, môi khẽ nhếch, ở bên tai cô dùng giọng nói mang theo thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói "Tôi Không có bất mãn gì với chị cả, mà tôi chính là để ý đến chị." Nếu nói buổi sáng Vương Trường Tuấn làm Ngô Song nhớ mãi hôm nay, thì bây giờ, câu nói của Phương Thiếu Tắc làm cho cô muốn quên cũng không được. Sống đến ba mươi tuổi, lần đầu tiên Ngô Song bị một tên tiểu tử kém tuổi hơn mình nói những lời này, hai người mới gặp nhau chưa được nửa ngày, đây không phải đang đùa sao? Chỉ mới mấy giây, sắc mặt Ngô Song từ đen chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sanh hồng, cuối cùng dùng toàn sức lực đẩy Phương Thiếu Tắc trở lại sô pha. Cô nói "Phương Thiếu Tắc, cậu đừng có nói đùa với tôi!""Chị xem tôi là đang nói đùa với chị sao?" Phương Thiếu Tắc không đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn lên nhìn, nhưng khí thế không giảm chút nào. "Cậu không nói đùa thì là cái gì? Chơi tôi sao? Tôi cảnh cáo cậu, tôi không phải là loại người dễ dàng để cậu đùa giỡn vậy đâu. Cậu sẽ trả giá lớn cho việc này đó."Phương Thiếu Tắc không chút sợ hãi, nói "Đương nhiên tôi biết chị không dễ chọc vào. Buổi sáng hôm nay, chuyện ở khách sạn Thời Đại tôi đều thấy cả. Tôi thích tính cách của chị như vậy, chị yên tâm, tôi sẽ không giống tên bạn trai cũ của chị, đê tiện như vậy đâu. "Dứt lời, không đợi Ngô Song phản ứng, cậu đứng lên, đôi tay giữ chặt hai vai của Ngô Song, trịnh trọng tuyên bố "Tôi đang nói nghiêm túc."Chuyện sáng nay cậu ta đều thấy được sao? Ngô Song lắp bắp, kinh ngạc, xị mặt xuống, chụp hai tay cậu đẩy ra "Cách xa tôi ra một chút, đừng chạm vào tôi, tôi với cậu không thân thiết như vậy."Phương Thiếu Tắc lại nói "Chuyện của chị sao lại không liên quan đến tôi? Chẳng lẽ chị không cảm thấy, giữa biển người mênh mông này, gặp được nhau là có duyên phận rồi sao? Trên thế giới này, hai người gặp được nhau chỉ có một phần nghìn, huống chi tôi với chị lại là đồng nghiệp, quả thật so với tỉ lệ trúng giải nhất xổ số còn thấp hơn. Như vậy đúng là duyên phận, vậy tại sao không thuận theo?"Ngô Song bị người vô sỉ trước mặt làm cho chấn động, lát sau mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói "Phương Thiếu Tắc, cậu đùa giỡn cái gì? Tôi với cậu quen biết chưa đến một ngày, cậu lại kém tôi đến bảy tuổi, hai chúng ta là người của hai thế giới. Hơn nữa, dù một chút tôi cũng không thích loại đàn ông như cậu, làm ơn để tôi yên một chút không được sao?"Phương Thiếu Tắc vẻ mặt thản nhiên "Chị yên tâm, hiện tại tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết mình thích kiểu phụ nữ như thế nào. Tôi tin trên đời này có kiểu vừa gặp đã yêu, quen biết bao lâu không quan trọng, kém bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, thậm chí yêu nam hay yêu nữ cũng không quan trọng. -_-!!! Quan trọng là hai người có tình cảm với nhau, từ sáng hôm nay khi nhìn thấy chị, tôi đã có cảm giác, cũng bị chị hấp dẫn. Nói đơn giản, tôi đối với chị là vừa gặp đã yêu.""Cậu có bệnh sao?""Nếu vừa gặp đã yêu là một loại bệnh, tôi thừa nhận, tôi đang bệnh rất nặng.""Cậu..." "Tôi thích chị!"Đơn giản thô bạo như thế, nói trắng ra đến buồn nôn, làm Ngô Song không biết phải làm gì. Trong một khoảnh khắc, cô chợt nhớ tới ba tháng trước, cũng có một tên đàn ông tỏ tình, nhưng không phải kiểu như thế này. Vì theo đuổi cô, Vương Trường Tuấn kiên trì mỗi ngày đều tặng một bó hoa, ở trên mỗi bó hoa đều có một tấm thiệp, bút tích đẹp đẽ viết những lời thâm tình tặng cho cô. Từng chút từng chút làm trái tim đóng băng của cô tan chảy, cuối cùng cũng chấp nhận yêu đương với hắn. Đó mới là cách biểu đạt tình yêu chính xác nhất không phải sao? Nhưng mà người trước mặt này chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, cậu ta lại nói trực tiếp mà đơn giản như vậy, hợp tình hợp lý, giống như họ đến với nhau là điều đương nhiên, trời cao đã an bài cô phải là người phụ nữ của cậu vậy. Thật là làm người ta xúc động đến mức muốn đánh người mà! Ngô Song cắn răng, nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt, trong lòng tự mình niệm từ "nhịn" hàng trăm lần."Tôi cam đoan, sẽ không đánh chết cậu." Lúc sau mở mắt, nói "Phương, Thiếu, Tắc!"Trong mắt Ngô Song đã nổi hai đốm lửa nhưng cậu ở đối diện miệng vẫn nở nụ cười, "Cô chuẩn bị đồng ý rồi sao?"Ngô Song duỗi tay, chỉ về phía cửa, nói "Cậu! Mau! Ra! Ngoài!""Chị còn chưa có trả lời tôi mà?" Cậu lì lợm nói tiếp. "Ra! Ngoài!""Chị Không trả lời tôi, tôi sẽ không đi.""Biến!!!!!!"____________...____________Tác giả có lời muốn nói Đại khái là trong số những tác phẩm của tôi, nam chính này là người tỏ tình nhanh nhất đi? Thổ lộ càng nhanh, đánh đến càng thảm, hãy cùng tôi thắp nến cho cậu ấy đi... ¶¶¶ _._._ Xem xong, có thời gian cho tôi một ngôi sao đi, không cần chê tôi phiền. He he he. O∩_∩O Trọn bộ Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Full tập được cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========” Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt, 2S sủng-sạchEdit + Beta + Bìa Tiểu PiGiới thiệu Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! 【 Tác giả thân ái nhắc nhở 】※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. ^_***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. Trọn bộ Truyện Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! “cập nhật ngày 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm. Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua. Khi đi ngang khách sạn Thời Đại cũng nằm trên con đường này, cô nhìn thấy Vương Trường Tuấn, bạn trai quen được ba tháng của Ngô Song. Hắn mặc một thân tây trang sang trọng, ôm trong lòng người đẹp, tình chàng ý tђเếק từ cửa khách sạn đi ra. Nhìn một màn này, trong đầu Ngô Song bỗng dưng trống rỗng, cô dừng chân, đứng như pho tượng nhìn chằm chằm hai người phía đối diện. Có lẽ đang thân mật nói gì đó, đôi cẩu nam nữ này lại không phát hiện Ngô Song đứng bên kia đường từ bao giờ. Hồ ly tinh kia rất tự nhiên kiểng chân hôn lên khoé môi Vương Trường Tuấn, ngọt ngào gọi một tiếng "Tiểu Tuấn Tuấn". Một nổi căm giận xông thẳng lên đầu Ngô Song, cô đè gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra ba chữ "Vương! Trường! Tuấn!"Đôi cẩu nam nữ giật mình, Vương Trường Tuấn xoay người, nhìn Ngô Song với ánh mắt không thể tin được. Thấy cô một thân mặc đồ thể thao, lại để mặt mộc, sắc mặt xanh mét của Ngô Song, mặt Vương Trường Tuấn trở nên trắng bệch, khó nhọc mở miệng "Ngô... Ngô Song?"Ngô Song không trả lời, vài bước đã đi qua bên kia đường, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh hắn, hỏi "Cô gái này là ai?"Vương Trường Tuấn phản ứng lại, vội đẩy cô gái kia ra, lắp bắp trả lời "Đây...... đây là em...... em họ của anh....."Ngô Song chất vấn "Các người ở khách sạn làm gì? " "Không..... không làm gì cả, là em ấy đến đây chơi......anh định dẫn em ấy đi dạo....""Đồ xảo biện, tôi mà tin cô ta là em họ anh mới là lạ." Hồ ly tinh kia một bên cầm tay dựa vào người Vương Trường Tuấn, nhìn về phía Ngô Song với ánh mắt đầy ý khiêu khích. "Thôi đi, đừng làm loạn." Vương Trường Tuấn xấu hổ mà đẩy ả kia ra, quay sang nhìn Ngô Song cười dỗ ngọt "Song Song, em đừng hiểu lầm, em họ anh có tính hay đùa thôi. Ha ha..." "Ha ha..." Ngô Song cười theo hắn, bỗng nhiên vươn tay, không chút do dự mà tát lên mặt hắn một Một tiếng chói tai vang lên, Vương Trường Tuấn choáng váng, ả hồ ly tinh cũng bất ngờ. Chỉ có Ngô Song oán hận nhìn chằm chằm tên khốn kia, lòng bàn tay đỏ lên, run nhẹ. "Ngô Song, cô điên rồi à, sao lại đánh tôi." Vương Trường Tuấn lấy tay bưng mặt, trong nháy mắt bộ dạng trở nên hung dữ đáng sợ. "A, mới có con ruồi đậu trên mặt anh đó." Mặt Ngô Song vẫn thản nhiên như đang nói thật. Vương Trường Tuấn thẹn quá hoá giận "Cô nói láo!""Tôi không nói láo, không tin anh xem, nơi này còn có một con." Cô nói xong, không đợi Vương Trường Tuấn lấy lại tinh thần, vươn tay, " bốp ", hướng đến mặt bên kia của hắn mà đánh. Nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Vương Trường Tuấn xuất hiện hai dấu tay hồng hồng, trái phải hai bên, thập phần đối xứng. "Cô.... cái bà điên này, người đàn bà đanh đá, cô dựa vào cái gì dám đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì lại dám? Tôi liều mạng với cô!" Vương Trường Tuấn thật sự nổi giận, không màn đến hình tượng mà tiến lên muốn liều mạng với Ngô Song. Thấy cảnh này, ngay cả đám bảo vệ của khách sạn cũng đều vì Ngô Song mà đổ mồ hôi. Đang muốn lao ra khuyên can, trăm ngàn lần không nghĩ tới, đối mặt với người đàn ông cao lớn đang lao tới như chó điên cắn càng, Ngô Song chỉ nhẹ nhàng tránh né vài cái đã thoát Trường Tuấn không kịp phản ứng, lại dùng sức quá mạnh liền ngã xuống, ௱ôЛƓ hướng thẳng lên trời tạo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, rên đau hừ hừ. Sự việc bên này ầm ĩ như vậy, người đi đường vây lại xem, mà hồ ly tinh đứng một bên cũng ngẩn người. Một lúc sau, ả mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô hoán "Trời ơi, đánh người, người đàn bà đanh đá này đánh người." Ngô Song không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn ả ta một cái, lập tức sát khí quay quanh tứ phía. Hồ ly tinh liền ngậm miệng, chạy qua đỡ lấy Vương Trường Tuấn, vừa đỡ miệng vẫn không ngừng lải nhải "Bà điên này ở đâu ra vậy, nói đánh người liền đánh người, hung dữ muốn ૮ɦếƭ, còn ra tay mạnh như vậy, hèn gì chẳng có đàn ông nào cần....... Ôi ôi, tiểu Tuấn Tuấn, anh không sao chứ, để em xem có chỗ nào bị thương không....""Cô tránh ra!" Vương Trường Tuấn đẩy ả ra, lảo đảo tự mình đứng lên, đi về phía Ngô Song. Ngô Song không nhích một bước chân, vẫn điềm nhiên đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn lại gần. Hiện tại hắn rất tức giận, tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đan xen. Dáng vẻ bây giờ của hắn khác xa với ba tháng trước, ôn hoà lễ độ, luôn miệng nói "Em là nữ thần của anh." Là một thanh niên anh tuấn nho nhã. Đến gần, Vương Trường Tuấn không dám động thủ, mà chỉ vào mặt Ngô Song lớn tiếng kêu gào "Ngô Song, đừng cho là tôi không dám đánh cô, vì coi cô là phụ nữ tôi mới không so đo với cô. Cô nghe cho rõ đây, tôi muốn chia tay cô, hiện tại, lập tức!""Tốt, vậy anh đem tây trang trả lại cho tôi đi." Ngô Song ngước mắt, khinh thường mà liếc hắn một cái. "Được, ai cần bộ đồ này của cô chứ!" Vương Trường Tuấn nhanh chóng lột sạch tây trang, ném trên mặt đất. "Còn có áo sơ mi."Vương Trường Tuấn luyến tiếc, vẻ mặt do dự. "Sao? Không muốn trả?" "Đây, cái áo này khó coi muốn ૮ɦếƭ, tôi mặc nó vì cho cô chút mặt mũi thôi. Cầm đi!" Vương Trường Tuấn đem áo sơ mi cở ra, thân trên chỉ còn lại cái cà vạt màu hồng phấn trơn bóng đeo trên cổ. Trên người còn nhìn thấy có vài ba vết cào xanh đỏ, nhìn thật buồn cười. Xung quanh mọi người cười rộ lên. Vương Trường Tuấn cảm thấy mất mặt, dứt khoát tháo cà vạt vứt trên mặt đất. "Này là tôi trả cho cô, cầm về cho cả nhà cô mặc." Thật không thể tin lời này là do Vương Trường Tuấn nói, Ngô Song nắm chặt tay kìm chế cơn giận giữ, "Ai muốn lấy cà vạt của anh, trả quần lại cho tôi." Người vây lại xem ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không muốn trả lại quần, xanh mặt cảnh cáo "Ngô Song, cô đừng có làm tới." "Tôi chỉ là đòi lại đồ của mình, anh đừng có mặt dày không trả." "Tôi......" Vương Trường Tuấn nghẹn họng, hai mắt đảo nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người vây xem và lấy điện thoại ra chụp ảnh. Phút chốc mặt hắn tái nhợt, cắn răng hạ giọng, nói "Ngô Song, cô đừng ép người quá đáng. Nói gì đi nữa chúng ta ở bên nhau cũng đã ba tháng, lại làm cùng công ty, sớm chiều gặp mặt, nếu chia tay cũng không cần làm khó coi như vậy." "Ba tháng." Ngô Song cười lạnh, "Anh cũng nhớ chúng ta quen nhau ba tháng, lý nào không biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ qua nơi này? Là anh thiếu suy nghĩ hay trong lòng anh không thèm để tâm." Bị nói trúng tim đen, Vương Trường Tuấn cũng không cần che giấu, "Ba tháng thì đã sao, bên nhau ba tháng rồi mà đến ngón tay cô vẫn không cho tôi chạm vào. Nếu không phải vì cô có nhà ở nội thành, thì sao tôi thèm bên cô bấy lâu? Ngô Song, tôi nói cho vô biết, cô đừng tưởng mình có nhan sắc, có năng lực thì nam nhân sẽ quỳ gối dưới chân cô, nằm mơ đi! Tính cách của cô lạnh như băng, hung dữ, tính tình lại như con trai, ai chịu nổi? Cô biết trong công ty mọi người ngầm gọi tôi là gì không? Là Ninja Rùa! Tôi nói cho cô biết, không có tên đàn ông nào chịu nổi cô quá ba tháng đâu, toàn công ty chỉ có Vương Trường Tuấn tôi chịu ép mình hẹn hò với bà cô già như cô thôi!" Vương Trường Tuấn lớn giọng kêu gào, nói một lèo rõ ràng rành mạch, mọi người xung quanh nghe xong chấn động không thôi. Xung quanh lập tức im bặt. Mọi người hết nhìn Vương Trường Tuấn lại ngó đến Ngô Song phía đối diện. Ánh mắt họ có người đồng tình, có người cười nhạo, nhưng đa số đều chờ xem kịch vui. Chờ mong nữ chính phản ứng lại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ngô Song không nhìn ra biểu cảm gì, bỗng nhiên tay cô giật giật. Mới vừa ăn hai cái tác, Vương Trường Tuấn thấy thế liền nhanh tay che mặt, lùi lại một bước. Đáng tiếc một bước kia chưa kịp lui đã thấy Ngô Song nhanh như chớp, giơ chân nhắm thẳng hạ bộ của hắn mà đá tới. Vương Trường Tuấn nặng nề ngã xuống, hai tay che lại hạ bộ, nằm trên mặt đất đau đớn lăn qua lại vài vòng. Miệng không ngừng rên la như tiếng đồ tể ɢɨết heo, trong tiếng kêu tê tâm liệt phế còn kèn theo tiếng mắng "Con tiện nhân này, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô, cho cô ngồi tù." "Được, tôi chờ! " Ngô Song nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay đầu ưỡn иgự¢, nhanh chóng rời đi. ......... Xui xẻo không chỉ có thế. Có lẽ ông trời đồng cảm với Ngô Song, làm không khí bỗng chốc thêm bi thương. Mới khi nảy trời còn nắng sớm, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, tí tách trời đổ cơn mưa. Ngô Song không mang dù, thê thảm lê từng bước trên đường. Tuy rằng ba tháng cũng không có gì ghê gớm, cô cũng đã hung hăng xả hận trên người Vương Trường Tuấn. Lòng tự trong cao ngạo không cho phép cô lộ ra một chút bi thương. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Chắc ảnh hưởng bởi không khí bên thời tiết ૮ɦếƭ tiệt này! Ngô Song cúi đầu mắng một tiếng, bên tai bỗng nghe được tiếng kêu cứu "Cứu mạng, ướק, bắt ăn ướק......" Ngô Song ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại thấy một tên đàn ông mặc đồ đen, trong tay hắn cầm túi xách nữ, đang chạy như bay. Mà phía sau hắn còn có bà bác thở hồng hộc đuổi theo. Vội kêu lên mong mọi người xung quanh giúp đỡ "Mau, bắt lấy tên kia, hắn đã ướק lấy túi xách của tôi, bắt hắn lại a."Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra như mũi tên, không chút do dự chặn đường tên ướק. Chặn đường, nhấc chân, xoay người, bắt lấy tay hắn...một loạt đọng tác dứt khoát. Ngay cả Ngô Song cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhanh nhẹn ra đòn và tránh né như thế. Tên ướק xui xẻo gặp phải Ngô Song, chịu đừng cơn đau, xoay người, còn tưởng mình gặp phải cảnh sát. Không nghĩ lại thấy được một cô gái tóc ngắn thanh tú đứng phía sau. Ngay lập tức, tên ướק móc ra một con dao sắc nhọn, uy ђเếק "Tôi cảnh cáo cô, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không đừng trách tôi không khách khí..."Ngô Song căn bản không thèm nghe hắn nói hết, chỉ thấy cô không chút do dự xông lên phía trước, trực tiếp đá rơi con dao. Không để tên ướק kịp phản ứng đã bắt lấy cánh tay của hắn, quay người lấy phần lưng chống đỡ, mạnh mẽ nắm lấy vai của hắn mà quật ngã. Cô quật ngã tên ướק, dùng hết sức bình sinh quật hắn, lại cộng thêm sự tức giận tên bạn trai phản bội khốn kiếp khi nảy, dám cùng con hồ ly tinh kia vụng trộm sau lưng mình. Đáng thương cho tên ướק đã ngất xỉu, hắn còn chưa kịp rên một tiếng. 8 giờ sáng hôm sau, Ngô Song tới công thường, Ngô Song là người đến sớm nhất tổ, nhưng ngày đầu đi làm lại sau khi hết phép, cô phát hiện thế nhưng mình là người đến trễ Hoa, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao.....ngay cả Phương Thiếu Tắc đã chỉnh tề mà ngồi trong văn phòng, thật sự không thể tưởng tượng. Ngô Song thu lại vẻ tò mò, sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào liền thấy Ngũ Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, hỏi "Đĩa bay, có một vấn đề, tôi nghẹn ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi cậu hay không.""Chị hỏi đi." Phương Thiếu Tắc hào phóng đáp lại."Cậu tới công ty cũng đã hơn một tháng phải không? Nhưng chân chính đi làm cũng không đến một nữa, đáng lẽ phải thay đổi người khác, sớm bị sa thải. Vì sao cậu vẫn được ở lại, ngay cả chị Ngô Song đối với cậu làm như không thấy." Ngũ Hoa nói xong, cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại vội vàng bổ sung nói, "Không phải tôi có ý kiến với cậu nha, tôi đơn thuần là tò mò thôi. Chủ tịch tập đoàn chúng ta họ Phương, vừa vặn cậu cũng họ Phương, tôi cùng Tiểu Trà đánh đố, đánh cuộc cậu có phải thân thích của chủ tịch hay không."Từ trước đến nay Ngũ Hoa là người thẳng thắn, nhưng Ngô Song thật không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn đến vậy. Thế nhưng trực tiếp dò hỏi thân phận Phương Thiếu Tắc, hắn sẽ trả lời như thế nào? Là tiếp tục dấu diếm thân phận, hay là thừa nhận tại đây?Ngô Song tò mò đứng đó, đợi xem sự việc phát triển thế văn phòng, biểu tình Phương Thiếu Tắc tức khắc trở nên trầm trọng lên, thở dài, nói "Thật ra tôi nghĩ đã rất cẩn thận không ngờ tới vẫn là bị các người phát hiện......"Tức khắc, toàn bộ văn phòng đều sôi trào, Tiểu Trà đi lại đây liền hỏi "Oa, cậu thật sự là thân thích của chủ tịch sao?" Phương Thiếu Tắc lắc lắc đầu "Đúng là tôi có thể vào công ty là nhờ vào quan hệ, nhưng mà tôi không phải có quan hệ với chủ tịch, thật ra tôi là......""Là cái gì? Là cái gì?" Tất cả mọi người đều đi qua đi hỏi."Thật ra giám đốc Du là chú hai của tôi" Phương Thiếu Tắc trả lời."Vậy là không phải có quan hệ với chủ tịch sao?" Mọi người thất vọng."Sao vậy? Các ngươi sẽ không cho rằng tôi là con trai chủ tịch chứ?" Phương Thiếu Tắc mặt không đổi sắc, tâm không chột dạ Hoa với Tiểu Trà bốn mắt nhìn nhau "Sao có thể a? Cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao!""Thật ra tôi đúng là con trai chủ tịch đó!" Phương Thiếu Tắc nghiêm mặt nói."Ừ, cậu tỉnh mộng đi." Mọi người lập tức phản cùng Ngũ Hoa đi lại, vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc "Người trẻ tuổi, vẫn là mơ mộng viễn vông. Tôi khuyên cậu nên đi làm đúng giờ, làm việc cho tốt, bằng không, dù cậu có là cháu trai Lão Du, chị Ngô Song sẽ chí công vô tư thôi.""Cám ơn chị Ngũ Hoa nhắc nhở, về sau tôi nhất định đi làm đúng giờ, làm việc thật tốt!" Kỹ thuật diễn xuất này, cũng không tồi. Ngô Song đứng ở ngoài cửa, đầu đầy vạch gì mà "cháu trai", cô cũng không dám động chứ. Nhưng mà nghĩ cách điều hắn đến tổ a là sự thật, rồi chuyện xảy tối hôm qua, nói thật, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào với nam nhân kém cô bảy tuổi Song ở trong lòng yên lặng thở dài, lấy lại dũng khí đi vào văn phòng. Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người xông tới."Chị Ngô Song, chị đã đến rồi a, vết thương đỡ rồi sao?""Canh xương hầm hôm qua uống được không? Để em về nhờ mẹ nấu thêm cho chị!""Chị Ngô Song, hai ngày này chị không đi làm, chúng em đã đem đề án kia làm rất tốt, khách hàng rất vừa lòng.".....................Nhiều năm công tác như vậy, đây là lần đầu Ngô Song có cảm giác ấm áp ở công ty, trong lòng cô rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm này, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên đi lòng Ngô Song căng thẳng, lại vô cớ có chút khẩn trương. "Chị Ngô Song, tôi cũng có chút việc, muốn nói riêng với chị." Phương Thiếu Tắc người sôi nổi nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, tò mò hắn là làm sao Song thu hồi ánh mắt, làm bộ trấn định mà nói "Cậu vào đây với tôi."Phương Thiếu Tắc đi theo Ngô Song vào văn phòng cô, vừa vào cửa, hắn liền xoay người đóng cửa lại, còn nhấn khóa từ bên được thanh âm cửa bị khóa, trong lòng Ngô Song lộp bộp một chút, vội vàng xoay người, cảnh giác hỏi "Cậu khóa cửa làm gì?"Phương Thiếu Tắc không trả lời, bước đi đến trước mặt cô, vươn một bàn tay ra phía trước."Chìa khóa." Hắn nói."Chìa khóa gì?""Đương nhiên là chìa khóa nhà chị." Phương Thiếu Tắc hợp tình hợp lý mà nói, "Đã nói, chìa khóa nhà chị cho tôi giữ một tháng. Nhưng tối hôm qua chị đuổi tôi ra ngoài, chìa khóa tôi còn để trên bàn, mau trả tôi!""Cậu đang kể chuyện cười sao? Là chìa khóa nhà của tôi, tôi có đưa cho cậu hay không là chuyện của tôi." "Chị nói chuyện không giữ lời!" Phương Thiếu Tắc nổi Song cũng phát hỏa "Còn nói tôi, cậu thì sao? Chúng ta đã ký ước định, cậu có tuân thủ không?""Uớc định cái gì?""Cậu còn hỏi tôi ước định cái gì? Chính cậu ký tên vào ước định, cậu đã quên rồi sao?"Phương Thiếu Tắc như ở trong mộng mới tỉnh "À, chị nói cái ước định kia à."Thái độ này của hắn, Ngô Song nhìn mà giận sôi máu "Nếu cậu phá hủy ước định của tôi và cậu, vậy ước định của cậu với tôi cũng sẽ hủy bỏ. Từ hôm nay trở đi, nhà tôi không cho cậu bước vào nửa bước!""Tôi phản đối!" Phương Thiếu Tắc nóng nảy, "Ai nói tôi phá hư ước định, chị lấy chứng cứ ra đi."Chứng cứ? Thế nhưng hắn còn muốn chứng cứ?"Cậu không biết xấu hổ!" Ngô Song mắng."Lời nói không thể nói như vậy." Phương Thiếu Tắc phản bác, "Tuy rằng ngày hôm qua là tôi hôn chị, phá hủy ước định của chị với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ rằng chị có thể hủy bỏ ước định của tôi với chị nha. Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, trước đó chị có nói tôi phá hủy ước định liền phải tịch thu ta chìa khóa sao? Giấy trắng mực đen, chị lấy ra đưa tôi xem." Logic của hắn, cũng hay thật."Mặt kệ cậu nói như thế nào, dù sao chìa khóa tôi sẽ không đưa lại cho cậu." Ngô Song quyết định khôn cùng hắn dây dưa nữa. Rốt cuộc với kẻ vô lại thì không cần nói đạo lý."Đưa cho tôi""Không đưa.""Đưa đây!""Không!""Được!" Phương Thiếu Tắc tức muốn hộc máu, "Chị phá huỷ ước định đúng không? Tôi đây cũng phá hủy ước định, tôi đây liền đi nói với mọi người, tôi ở tại nhà chị, tôi còn ngủ chung với chị, ba lần lận!""Được a, cậu còn có thể nói với mọi người, cậu là con trai phương chủ tịch, nên không có ai tin cậu." Ngô Song sẽ không dễ bị uy ђเếק như Thiếu Tắc hơi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói "Nếu có thêm cái này, điện thoại của tôi có không ít ảnh chụp tôi mặc áo ngủ của chị......Này, điện thoại của tôi!"Ngô Song nhanh nhẹn, động tác rất linh hoạt, không chờ hắn nói xong, sớm đã tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn. Nàng hết hồn, tiểu tử này, thế nhưng chụp lén nhiều ảnh của cô như vậy, ăn cơm, ngủ, đọc sách......Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà đem mặt gác lên trên vai cô "Thế nào, tôi chụp ảnh bạn gái chụp tôi đẹp không?"Ngô Song phẫn nộ "Xóa!""Không xóa.""Cậu không xóa, tôi xóa!""Chị xóa cũng vô dụng, tôi đã chuẩn bị trước, có mật mã.""Cậu!" Ngô Song hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra, thật muốn đem hắn từ cửa sổ quăng ra này, điện thoại trên bàn vang lên, cô đi lại nghe máy."Chào Ngô tổ trưởng, bên này có vị khách tới tìm cô, nói là bạn của chị, tên là...... À, anh tên gì?""Tần Nghị.""Tên là Tần Nghị, cho anh ta lên không?"Đại sư huynh, sao bỗng nhiên anh ta đến đây? Ngô Song sửng sốt, sau đó nói "Không cần, nói anh ta chờ trong chốc lát, tôi xuống liền."Dứt lời, cô cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc một cái "Tôi đi xuống một chút, đợi lát nữa lại đến tính sổ cậu!"Phương Thiếu Tắc đút tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn lại cho cô một cái nụ cười thật tươi, cong cong lông mi, con ngươi trong lòng Ngô Song run lên, lại tới nữa, cảm giác đáng ૮ɦếƭ này! Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu. Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. - *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. - *** Editor nói thêm tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖^^↗ Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.

tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu